Nguyễn Huy Hoàng

Người Việt

Quyển hộ chiếu tôi luôn mang bên ngực
Bức ảnh trắng-đen, một khuôn mặt bình thường
Đã lắm lúc trong tay nhà chức trách
Khẽ hất hàm, sẵng giọng hỏi: Việt Nam?
Tôi là người Việt Nam thứ thiệt
Từ màu da, đến vóc dáng, cách nhìn
Hiểu chỗ đứng của mình nơi xứ lạ
Áo dẫu sờn, vẫn biết trọng đường kim
Chúng tôi sống hồn nhiên như cây cỏ
Ăn miếng thơm biết trả lại miếng bùi
Chỉ biết cho, ít khi chìa tay nhận
Những thứ gì không trả giá mồ hôi
Chúng tôi sống âm thầm, vai nặng gánh
Đi muôn nơi vẫn nhớ đến cội nguồn
Lòng nhẫn nhục trước bao điều ngang trái
Lau sạch dòng nước mắt, lại bao dung
Nếu ai đó dọc hành trình lịch sử
Có đau thương, có vinh hiển, thăng trầm
Thì nước Việt, bao chiến công chói sáng
Phù sa bồi văn hiến bốn ngàn năm
Từng sát cánh những năm dài cầm súng
Máu nhân dân cũng đổ một chiến hào
Chúng tôi muốn chặng đường dài phía trước
Ta sẽ cùng thân ái nắm tay nhau
Và chắc chắn điều này không xa nữa
Vào kỷ nguyên chúng tôi đứng ngang tầm
Nhà chức trách khi đó cầm hộ chiếu
Lại nghiêng mình trân trọng nói: Việt Nam!

Được bạn: vyvy st
Người Đăng: diên vỹ
Ngày:31/05/06 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Người Việt"